Không hùng vĩ, cheo leo gập ghềnh nhưng khi hòa quyện cùng
sông Hương, núi Ngự toát lên dáng vẻ của trầm tư mặc tưởng,
thanh thoát lâng lâng và cũng rất hữu tình như tâm hồn
người dân xứ Huế.
Theo Đại Nam Nhất Thống Chí, núi Ngự Bình có tên gọi là
Bằng Sơn (hay Bình Sơn), cao 105 m, dáng cân đối uy nghi,
hai bên có hai núi đất là Tả Phù Sơn và Hữu Bật Sơn. Vương
triều Nguyễn được thành lập, quyết định xây dựng kinh
thành Huế, thấy Bằng Sơn như một bức bình phong án ngữ
trước mặt, vua Gia Long chấp nhận đồ án của các thầy địa
lý: chọn núi này làm tiền án của hệ thống phòng thành đồ
sộ, kiên cố và đổi tên cho ngọn núi này là Ngự Bình.
Hoàng
hôn trên sông Hương, núi Ngự
Từ khi dời phủ về làng Phú Xuân và xây dựng chính dinh ở
đây, chúa Nguyễn Phúc Thái tục gọi là chúa Ngãi, lấy Bằng
Sơn làm tiền án ở mặt chính Nam nên đổi tên là Ngự Bình
Sơn. Từ đó về sau Ngự Bình Sơn là một trong những ngọn núi
rất quan trọng trong việc xây dựng kinh thành Huế của các
vua nhà Nguyễn.
Ngay từ thời Nguyễn Huệ còn làm Bắc Bình Vương, khi nghe
quân Thanh kéo 20 vạn quân sang xâm lấn nước ta, Nguyễn
Huệ đã lập đàn tế cáo trời đất trên ngọn Hữu Bật Sơn, lên
ngôi hoàng đế lấy niên hiệu là Quang Trung và tiến quân ra
Bắc.
Xưa kia, từ chân lên đến đỉnh núi, các vua chúa cho trồng
thông, quanh năm xanh tốt. “Thông reo núi Ngự” chính là vì
thế. Nhìn ngọn Ngự Bình cùng hai ngọn Tả Phù - Hữu Bật
trông giống như con phượng hoàng đang xoè cánh che chở cho
đế thành. Đến cuối thế kỷ 19, Ngự Bình vẫn còn là nơi các
cặp tài tử giai nhân thường xuyên lui tời vào những tiết
tốt như thanh minh, nguyên tiêu, trùng cửu… để thưởng
ngoạn thiên nhiên kỳ thú.
Cùng với sự biến thiên của lịch sử, tốc độ đô thị hóa ngày
càng nhanh chóng, tuy nhiên, vào những ngày đẹp trời, đứng
trên đỉnh Ngự, bạn vẫn có thể nghe tiếng thông reo, vẫn có
thể thu vào tầm mắt toàn cảnh kinh thành Huế ẩn hiện nguy
nga, những lâu đài thành quách, mái chùa cổ kính giữa một
màu xanh của cây cối và sông Hương như giải lụa uốn lượn
quanh co.
Phóng tầm mắt ra xa là các khu đồi, là rừng thông bát ngát,
tiếp đến một vùng đồng bằng rộng lớn của các huyện ngoại
thành kinh thành Huế: Hương Thủy, Phú Vang, Hương Trà… với
những lũy tre xanh rì, những dòng sông phăng lặng. Xa hơn
là dãy Trường Sơn trùng điệp một màu tím thẫm ẩn hiện sau
những tầng mây bạc.
Nhìn về phía Đông, bạn có thể bắt gặp dải cát trắng mờ
phía xa cửa biển Thuận An an nhiên và bí ẩn, hòa với màu
xanh thăm thẳm của biển Đông.
Cách núi Ngự Bình không xa là đồi Vọng Cảnh, một danh
thắng nổi tiếng khác của cố đô Huế, lặng lẽ đứng soi bóng
duyên dáng bên dòng sông Hương, nhìn qua núi Ngọc Trản. Từ
đồi Vọng Cảnh có thể nhìn thấy những khu vườn cây ăn quả
mướt xanh của cau, nhãn, cam, quýt, thanh trà... xen lẫn
bóng thông, những mái nhà ngói xám của đền chùa, lăng tẩm
cổ kính, trầm mặc của kinh thành Huế.
Người Huế cho rằng, cái đẹp của núi Ngự không phải là về
mặt phong thủy che chở cho kinh thành Huế, cái đẹp của núi
Ngự chính là chỗ nó gần gũi với dân Huế, nó trở thành một
cái đài, một ngôi lầu cao vút và lên đó theo những bậc cấp
nhân tạo người ta có thể phóng tầm mắt mình chiêm ngưỡng
vẻ đẹp dịu hiền của thành Huế, lắng nghe những tiếng vọng
từ bên dưới rất xa, và có cảm tưởng như mình đang ở vào
một thế giới nào đó, thoát tục.
Lên
Núi Ngự vào buổi bình minh sương tan hay lúc hoàng hôn,
mới hiểu hết và thấm thía vẻ đẹp nên thơ, nên hoạ của một
ngọn đồi, một khúc sông, một góc trời xứ Huế.
|